Nếu tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác.Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên.Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra.Anh sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của tôi về cuộc sống, về công việc ca hát một cách chân thật, không chút gượng gạo hay sáo rỗng.Tội nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi nghệch mặt ra không hiểu gì…Có thể vì họ không muốn vội vàng bị trói buộc với một điều gì đó.Nhưng không ai muốn tới đó.Chẳng có gì ngạc nhiên khi điều ngược lại cũng nhiều phần đúng.Và nếu họ có một chút duyên ăn nói nữa thì quả thật tuyệt vời biết bao nhiêu!Một chương trình thành công tức phải vừa bổ ích vừa hấp dẫn.