Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn.Cũng chẳng nhớ được nhiều.Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.
