Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Để không khóc, phải cười thôi.Tôi đã đến đó và đã trở về.Thôi, năm nghìn đi ạ.Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõmĐể cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.Thất vọng, tụt giá rồi.Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.