Cháu nói thế không đúng.Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.