Thơ bắt óc ta làm việc nhiều hơn tiểu thuyết, nếu trong thơ có phần tưởng tượng.Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó.Bạn thừa nhận rằng tôi đã chọn ví dụ đó không phải vì nó có lợi đặc biệt cho thuyết của tôi chứ?Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn.Ai là người trong chúng ta sống 24 giờ một ngày? Tôi nói sống đó, không phải là sống cho có, sống sao cũng được đâu.Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.Điều đó rất dễ chịu và làm cho ta bình tĩnh, yên vui.tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.Trong cái xứ sở của thời-gian, giàu nghèo cũng như nhau, khôn dại cũng như nhau.Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.
