Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.Nhưng cũng thông cảm với ông ta.Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.Xin lỗi nhé, buồn ơi.Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.Bạn cần làm việc, cần vận động.Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.