Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa.Nhờ nó mà tôi xét đoán chắc chắn, minh mẫn hơn; những sự quyết định của tôi thích đáng hơn, và giúp tôi rất nhiều trong sự giao thiệp với mọi người.Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée.Một người trung bình được vui vẻ trong gia đình còn sướng gấp trăm một vị thiên tài phải sống cảnh cô độc.Có kẻ làm bộ đau, bắt người săn sóc mình, chiều chuộng mình để được thấy mình là quan trọng.Chàng giãi bày tâm sự với tôi như vậy.Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm.Ông Vermylen thân mến, Chúng tôi được hân hạnh ông chiếu cố tới trong 14 năm nay.Như vậy là bạn khôn, có đại độ và có lẽ xuất chúng nữa.Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin D.