Ông giảng: "Phân nửa những nỗi lo lắng của loài người là do người ta cứ gắng tìm một quyết định trước khi thu thập đủ những sự kiện để làm nền tảng cho quyết định đó.Trong số ấy có 12 người đàn bà.Làm gì bây giờ? Đi ngả nào đây? Tôi mê mẩn hàng tuần như vậy.Nã Phá Luân có đủ những cái mà người thường mơ tưởng: danh vọng, uy quyền, của cải - vậy mà ông nói khi ở đảo Saint Hélène: "Trong đời tôi, không có được tới sáu ngày sung sướng".Tôi đánh máy lại câu ấy rồi dán lên tấm kính che mưa trong xe tôi, để trong khi cầm lái, lúc nào tôi cũng phải ngó tới.Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.Tư tưởng ta xếp đặt cuộc đời và quyết định tương lai ta.Ông ta hỏi: "Vậy giấy tờ về những việc bỏ dở, bác sĩ để đâu?".Tôi sẽ không lười nghĩ nữa.Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô.