Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người.Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.
