Khi mặt trời chớm mọc thì tôi gần như đau, vì mệt cũng có, vì lo cũng có.Bi kịch hồi tuổi thơ và tuổi xanh của tôi là cảnh nghèo.Để dẫn giải ý nghĩ này, tôi xin kể một việc xảy ra hồi 1918 trong khoảng rừng bao la xứ Mississipi: một vụ công chúng gia hình ông Lawrence Jones, viên giáo học da đen.Tôi quen một người ở Chicago có nhiều lẽ để phàn nàn về sự vô ơn của con riêng vợ.Càng cận ngày, tôi càng đau đớn cho thân phận.Kinh nghiệm đó đã giúp ông hiểu rõ đời sống người Pháp.Khi cha ông qua đời, các bạn bè phải góp tiền lại mua giúp cho cỗ quan tài.Tôi thấy tôi "khác" hắn các bạn bè và hoàn toàn khả ố.Dù sao đi nữa lần đó tôi đã tìm thấy một phép trong những phép mầu nhiệm để trị bệnh nội ung.Chẳng hạn, mua một ngôi nhà ở ngoại ô, vì theo họ, đâu có tốn hơn là mướn phố? Rồi tậu xe hơi, sắm đồ đạc, quần áo mới.
