Như một hiệu ứng dây chuyền, hàng chục cánh táy khác giơ lên, nào là "Sao tai cô to thế?" rồi "Sao giọng cô nhỏ thế?".- Con có thấy mưa và nắng đó.- Sao con lại vô chùa thấp hương một mình vậy? Con có chuyện buồn gì phải không? Ta nhìn thấy nỗi buồn trĩu nặng trong đôi mắt con.Nhận hay không thì tùy, nhưng mình không thể sống như người vô tình vô nghĩa được.- Em có thể nói chuyện với anh một phút được không? – Lâm Vinh nói tiếp.- Ngốc ạ, nếu con thương mẹ thì con phải ngoan, phải ráng học chữ cho tốt, có như thế mẹ mới hết đau mắt được, hiểu chưa?!Mà nói đi cũng phải nói lại, tao thấy mày cũng có năng khiếu làm thơ lắm đó, hay mày.Đó là quán Cà Phê Tình Nhân, nơi mà cô và Lâm Vinh trước đây vẫn thường hò hẹn.Có những người lại phải ngồi một mình yên tĩnh mới sáng suốt được.Đôi mắt mẹ Bông dịu lại đầy trìu mến.