Gần đây, khi tôi nói chuyện về việc đến lớp vào mỗi ngày với các học sinh trung học, một trong những học sinh nói rằng: Không có cách nào khác hơn, thầy ơi! Em phải đi học.Chúng ta có thể trở thành một người tự kiêu, không quan tâm đến ai, hoặc là một người tử tế, tốt bụng và luôn tôn trọng người khác.Vì thế, tôi đề nghị họ viết ra giấy những phàn nàn của mình mỗi lần muốn phàn nàn về điều gì đó hay ai đó.Nếu chúng ta vượt qua được thói quen suy nghĩ đó, thì chỉ một lời nói cũng làm cho chúng ta và người mà ta đang cảm ơn đều cảm thấy vui và thoải mái.Sau buổi học hôm đó, vẻ mặt của các sinh viên vẫn còn nét rạng rỡ.Giống như nhiều người khác, tôi cũng quan niệm ai cũng thế cả mà, một chút không trung thực không có gì là xấu cả.Có lẽ do nó quá đúng.Họ hội nhập với cuộc sống và vươn lên khắc phục hơn là chỉ biết phàn nàn, than vãn.Và có lẽ đây là thói quen tốt nhất của tôi.Ước mơ của cô đã thành hiện thực!
