Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.Để tránh những hận thù.Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.Ông cụ rất phấn chấn.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:
