Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó.Nhưng mệt mỏi thì sao.Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.Ông hãy trả lời có hay không.Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.