Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình.Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng.Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó.Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.Những giọt nước mắt bằng gỗ.
