Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.Có gì để thanh minh.Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.