Như một khẩu hiệu của tâm thức.Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi.Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng.Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
