Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè.Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.Bắt đầu nghe những tiếng động khác.Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.
