Một người hỏi George: Ông nghĩ gì về những bác sĩ ngày nay?.Tôi còn nhớ khi lần đầu thực hiện một buổi trò chuyện trên truyền hình, tôi đã run và hồi hộp như thế nào…Ông ấy đồng ý mua một bộ sách.Lời khuyên của tôi là, khi nói chuyện với người khác phái bạn phải nhanh chóng biết về đối phương càng nhiều càng tốt.Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió.Vị khách mời có óc khôi hài này đã lôi cuốn được tất cả mọi người.Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức.Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều.Đừng tiết kiệm những lời khen khi họ làm việc tốt.Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống:
