Bạn bảo ngày của bạn đầy công việc rồi, đầy đến tràn trề ra ư? Bạn bỏ ra một ngày đến mấy giờ để lo vần đề cơm áo? Bảy giờ, phải không? Và mấy giờ để ngủ? Bảy giờ nữa ư? Tôi xin tính thêm hai giờ nữa cho rộng rãi.Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ.Và bây giờ mỗi tuần để ra một ngày tùy ý muốn làm gì thì làm, không có chương trình, không phải gắng sức, tôi nhận rõ được giá trị của ngày trong tuần đối với tâm trí tôi.Hạnh phúc của bạn - cái vật quý ta cố nắm chặt mà nó vãn cứ thoát được ấy - cũng tuỳ thuộc vấn đề đó.Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào.Tuy nhiên nếu tôi sắp đặt lại cuộc đời thì tôi cũng sẽ làm như tôi đã làm, vì chỉ những người đã tận lực sống bảy ngày mỗi tuần trong một thời gian dài mới nhận được cả cái đẹp của cảnh nhàn nó cứ đều đều trở lại cuối mỗi tuần.Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn.Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.
