Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau.Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.Ta thấy đã đủ ớn rồi.Chứ không thở dài như những người thân…Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.