Sự tiếp tế thời gian mặc dầu rất đều đặn mà lại bị hạn chế một cách khắc nghiệt.Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ.Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi.Bạn bảo bạn không biết chơi dương cầm, không biết chơi vi-ô-lông và tới băng-giô cũng không biết gảy, tóm lại, chẳng biết chút gì về âm nhạc cả.Sự thành công của đời thầy tuỳ thuộc nó.Tôi la lớn lên như vậy.Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.Tôi không thể có cái ý cung cấp cho công việc đó ba bốn chục phút liên tiếp vô cùng tĩnh mịch.Có những người chưa bao giờ đọc Meredith (1) và dửng dưng khi nghe một cuộc tranh biện về vấn đề Stephan Phillips có phải là thi sĩ không.Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:
